Chuyến đi “ta balo” đúng nghĩa đầu tiên. Chuyện viết đã lâu, nay đăng lại 🙂
Đà lạt, tháng 1/2009
————————
Hoàn hảo là tính từ mà tôi dùng để mô tả cho chuyến đi lần đầu đến Đà lạt của tôi. Không còn từ nào có thể miêu tả chính xác chuyến đi này như nó.
Chúng tôi bắt đầu chuyến đi lúc 12h tại Đề Thám, ngay khi tôi thi tốt nghiệp xong, là chỉ kịp về nhà lấy balo và lên đường. Chúng tôi chỉ có 2 người và chuyến đi này hoàn toàn có sự chuẩn bị trước, nhưng nó đã có một khởi đầu đầy mới nên đã cho tôi cảm giác chuyến đi sẽ rất thú vị.
Gần 12h có mặt trên đường Đề Thám, 2 chúng tôi lội bộ đến trạm xe để lấy vé. Đi bộ dọc đường Đề Thám, các chú xích lô và taxi tưởng bọn tôi là tây balo nên đã mời chào bằng vài từ tiếng anh. Thật sự rất thích thú, nếu bạn rơi vào cảm giác lúc đó, mà thật nhìn chúng tôi cũng rất giống tây balo ngoại trừ… khuôn mặt và ngoại hình hehe.
Lên xe, trong tâm trạng háo hức, bỏ lại phía sau tất cả nhưng suy nghĩ, khó chịu vì bài thi, hay những bực bội mà tôi đã cảm thấy trong thời gian gần đây. Tất cả chỉ còn lại là một kì nghỉ đúng nghĩa.
Chuyến đi kéo dài 8h, lâu hơn tôi tưởng, nhưng trong suốt quá trình chuyến đi, tôi nhận được một vài tin nhắn của một vài người bạn. Tôi không thông báo cho ai hết về chuyến đi này. Một trong số tin nhắn đó có anh chàng bạn cấp 3, sau một hồi nhắn tin qua lại, cậu ta đã kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu nói mà không thể không vui khi nhận được nó “cho dù Th có thay đổi như thế nào thì Th ở trong lòng T vẫn là người con gái đẹp nhất”.
…
Đà Lạt chào đón 2 cô gái xinh đẹp bằng một trận mưa không lớn nhưng kéo dài, không khí lạnh bắt đầu len lỏi vào trong xe. Cảm giác về Đà Lạt qua những lời kể cũng như báo chí, và những gì tôi biết dần dần hiện ra.
Ngày thứ nhất.
Đến nơi, hai đứa được xe trung chuyển chở tới khách sạn nơi tôi đã đặt chỗ trước. Nhưng do không nói rõ cho tài xế nơi đó ở đâu mà chỉ nói địa chỉ, vì bản thân tôi cũng chưa biết nên tài xế đã dừng xe ở cổng sau của khách sạn, nơi ghi cái địa chỉ. Xuống xe, cả hai đi bộ vào trong ngọn đồi, nơi ngự trị của khách sạn nhưng đường rất tối và không hề có người làm cho chúng tôi có cảm giác sợ hãi và nghĩ là đang đi sai đường nên đành gọi điện cho khách sạn để hỏi lại. Một cô gái lấy đèn bin đi cửa sau ra đón chúng tôi, con đường tối, không hề có điện, cộng với cảm giác lạnh lẽo làm cho 2 đứa cảm thấy rất thích thú cho dù có hơi chút sợ hãi. Và cuối cùng chuyến đi của chúng tôi cũng đã bắt đầu với việc vào khách sạn bằng… cửa sau.
Nhận phòng với sự đón tiếp nhiệt tình của người quản lý, chúng tôi cảm thấy đã tìm được đúng chỗ để ở. Tôi tìm được khách sạn này qua một diễn đàn du lịch, nơi các anh chị đi trước đã chỉ dẫn, nhưng vì quá tối, mệt và hơi đói nên cũng chẳng để ý gì mấy đến xung quanh. Vào phòng cất đồ đạc là chúng tôi liền đi tìm cái gì đó để ăn.
Nhưng thật không như tôi tưởng tượng, một thành phố du lịch nhưng hầu như họ không sống như những thành phố du lịch khác, ở nơi đây rất ít quán. Hai đứa phải đi bộ một đoạn đường dài mới tìm thấy một quán cháo khuya, thật may, vì bà chủ quán nói rằng giờ này bình thường thì sẽ không tìm thấy cái gì để ăn hết, nhưng hôm nay do không có nhiều khách nên bà chủ chưa dọn hàng. Không biết vì mệt hay đói, mà cả hai cảm thấy tô cháo vịt lúc đó rất ngon. Nó làm chúng tôi xua tan đi cảm giác mệt mỏi sau chuyến đi dài.
Trở về khách sạn, không muốn tốn thời gian thêm nữa, nên chúng tôi quyết định đi ngủ, để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Ngày thứ 2.
Bị đánh thức bởi ánh sáng len lỏi vào phòng, tôi tỉnh dậy mà trong người không có cảm giác mệt mỏi, cả hai chúng tôi đều có nhận xét rằng, không thể nào ngủ nướng được ở đây, và lúc dậy thì không có cảm giác mệt mỏi. Nếu với không khí này ở sài gòn chắc là đã nướng tới gần trưa luôn. Trong lúc đợi bạn sử dụng tolet, tôi mở cửa phòng ra xem phong cảnh bên ngoài, thật hơn cả những gì tôi tưởng tượng, phong cảnh thật tuyệt vời, khách sạn sở hữu một vườn hoa có một không hai, rất đẹp và rộng, trước cửa phòng chúng tôi có dàn hoa thiên hài, phủ xuống ngay cửa rất thơ mộng mà chúng tôi không hề để ý tối hôm qua, chụp vài kiểu ảnh rồi chạy vào nhà thay đồ.
Hai đứa quyết định bắt đầu ngày đầu tiên ở Langbiang, chạy xe một đoạn đường dài (theo như người dân ở đây nói). chúng tôi đến nơi nhưng mọi thứ vẫn rất bình thường khi ở dưới chân Langbiang, ngoại trừ cái bảng ghi chữ Langbiang làm cho chúng tôi nhận thấy là đang ở đây. Mua vé để lên đỉnh, nhưng xe phải đủ 6 người mới chạy nên đành ngồi đợi cho đủ người, lúc này đây tôi mới bắt đầu quan sát, khách du lịch Việt Nam thường đều mua vé lên đỉnh, còn hầu như người nước ngoài, nhất là tây họ thường đi bộ. Tôi chạy lại hỏi một chú lái xe ở đây, khoảng cách lên đỉnh là khoảng 6km, nhưng là đỉnh núi nên phải đi lên và đường đi thì uốn lượn. Nếu bạn muốn đi bộ thì sức khỏe phải rất là tốt. Đến lúc này quay lại trạm vé nhưng vẫn chưa có đủ người đến, đợi thêm lúc nữa có 2 anh chị, theo quan sát thì họ mới kết hôn và có thể đang hưởng tuần trăng mật. Họ cũng đợi một lúc nữa giống như chúng tôi, nhưng không hề có thêm ai nữa. Vì vậy, chúng tôi quyết định mỗi bên bỏ tiền ra mua thêm một vé trống để cho đủ ghế. Vậy là hành trình lại được tiếp tục, đúng như chú tài xế lúc nãy nói, đường đi rất uốn lượn, trên đường đi tôi cũng thấy một vài khách du lịch tây đi bộ lên, và cũng đúng như tôi đoán, hai nguời đi chung ở Vĩnh Phúc và đang đi nghi tuần trăng mật [quá tám :)]
Dạo một vòng và chụp vài tấm hình thì máy hết pin, có thể do hôm qua ổ cắm bị lỏng nên đã không sạc được đầy pin. Cảm thấy chẳng còn gì thú vị nên tìm một góc mát nào đó và ngồi đó nhìn ngắm cảnh bên dưới, đúng là rất thoải mái, không khí trong lành, không ồn ào, chúng tôi có 2 người nhưng không ai nói chuyện với nhau trong khoảng khắc đó, mỗi người ngồi với tâm trạng của tôi, tận hưởng khoảng thời gian này.
Cuối cùng cũng kết thúc chuyến hành trình Langbiang, hai đứa quyết định mua vài thứ để về khách sạn ăn, vừa để nghỉ ngơi và chủ yếu là để sạc pin cho máy chụp hình là chính.
Buổi chiều, cuộc hành trình diễn ra vòng quanh thành phố mộng mơ này. Xui cái là vừa bước ra đường thì trời mưa. Hai đứa quyết định mua 2 cái áo mưa và tiếp tục đi, chạy hết con đường này đến con đường khác, tất cả mọi con đường ở đây rất sạch sẽ, nên làm cho chúng ta có cảm giác nó rất đẹp ngay cả khi ướt lẫn khô. Đi hết mọi ngóc ngách, và cảm thấy đói, nên hai đứa đã đi đến một nơi mà người bạn đi chung của tôi gợi ý, vì được chỉ dẫn là ở đây có vài món ngon.
Hẻm Ánh Sáng, nghe cái tên bạn tưởng tượng ngay đến một nơi chắc chắn sẽ đẹp đẽ, sạnh sẽ. Nhưng không hoàn toàn ngược lại, chúng tớ lại cảm nhận nó như trùng tên với con hẻm trong truyện Harry Poter. Nó rất nhỏ, chật chội, và đường đi không được bằng phẳng như những con đường khác, nhà cửa lại càng không thể đẹp bằng rồi, không thể so sánh như khu ổ chuột ở Sài Sòn, vì nó cũng có chút hơn, nhưng có thể là khu ổ chuột so với cái thành phố mà mọi thứ đều đẹp này.
Dừng chân ở một quán bánh xèo, gọi vài cái ăn, không biết phải do đói hay vì nấu ngon, nhưng chúng tôi thấy nó rất ngon. Quán có rất nhiều người vào ăn, họ cũng ăn mặc rất đẹp đẽ. Vốn dĩ con đường nay có rất nhiều món ngon nổi tiếng.
Ăn xong, hai đứa chạy xe vòng quanh Hồ Xuân Hương trong khi trời vẫn đang mưa ngày một nặng hạt, nhưng không vì thế mà làm cho 2 đứa nản lòng, mà ngược lại nó làm cho chúng tôi thấy rất thích thú. Chạy hết một vòng chúng tôi dừng chân tại quán café Thanh Thủy, quán café duy nhất nằm trên bờ hồ Xuân Hương, không khí trong quán rất ấm ấp, làm cả hai cảm thấy ấm hơn và lại ngồi đó, mỗi người một cảm xúc . Trời đã hết mưa, tính tiền và quyết định đi dạo vòng quanh bờ hồ, nhưng không tìm được chỗ gửi xe nên đành hỏi bác bảo vệ của quán xem có thể để xe ở lại quán không vì chúng tôi cũng chỉ định đi có một chút để chụp hình, không ngờ bác ấy rất dễ thương, kêu chúng tôi cứ đi để đó không sao đâu.
Dạo quanh bờ hồ gần 2 tiếng chỉ để chụp hình, cả hai không hề thấy mệt. Dạo quanh khu chợ để xem đồ, thật ra cũng không mua gì hết nhưng vì thấy đông đúc nên ham vui, chúng tôi cũng bon chen vào đám đông. Những người bán hàng ở đây mạnh ai người đó rao, không biết xung quanh sao, họ cố la lớn hơn những tiếng rao khác, thật sự cũng không biết họ bán gì nếu bạn không ghé vào xem, vì cách họ rao cũng rất khác: “mười lăm ngàn, mười lăm ngàn, mười lăm ngàn, mười lăn ngàn,…, ba mươi ngàn, ba mươi ngàn, ba mươi ngàn, ba mươi ngàn,…” [ngộ hén]
Và cũng như trong tất cả chuyến đi của ai đó đến ĐL đều uống thứ thức uống nóng ở gần bờ hồ, đó là sữa đậu nành. Thật sự thì tôi cảm thấy sữa không ngon lắm nhưng bạn tôi cứ khen tới tấp, nhưng đồng ý là với thời tiết như thế này thì một ly sữa nóng thật là ấm lòng. Ngồi đó cũng một lúc lâu, lại thấy đói, vậy là chạy đi lấy xe, lại dạo một vòng quanh thành phố. Và cả hai kết thúc chuyến đi của ngày hôm nay tại một quán bánh canh có tiếng của Đà lạt.
…
Ngày thứ 3.
Như những ai đã đến ĐL nhiều lần hay ai chưa đến thì đều biết rằng nơi đây là nơi ngồi uống café mà cho chúng ta nhiều cảm xúc nhất, như Trịnh Công Sơn đã từng đến và để lại trong bao bài hát về nơi này. Nhưng chúng tôi không muốn đến một trong những quán café đó, sau khi ăn sáng chúng tôi quyết định dạo một vòng và tìm một quán café cóc, cuối cùng dừng chân ở quán café cóc ở ngay chợ đồ cũ.
Thật sự hơn cả mong đợi, bọn tôi nhìn thấy một góc nhỏ của ĐL, những con người của sự mưu sinh, họ cũng hưởng thụ cuộc sống theo cách riêng của họ, họ đùa giỡn, trò chuyện nghe rất thích thú. Có một cậu bé, ngồi sau lưng , nghe chúng tôi nói chuyện giọng lạ nên cậu bé bắt chuyện với bọn tôi, ngược lại với suy nghĩ của tôi là phải bắt chuyện với một ai đó. Cậu bé ở Phan Rang, giống như mọi người dân ở đây, cậu bé rất chân thành và nhiệt tình, nói chuyện đủ thứ về cuộc sống mưu sinh, cậu bé đề nghị chúng tôi chụp cho vài bức ảnh, và xin số điện thoại của tôi, vì vài lý do mà tôi đã từ chối cho số điện thoại của tôi, nhưng cũng không quên cách liên lạc với cậu bé. Cuối cùng, cậu bé cho tôi số của mẹ cậu bé, nói gọi điện cho mẹ rồi hỏi địa chỉ nhà để gửi hình. Thấy vậy nên cũng nhận lời vì chúng tôi phải tiếp tục hành trình của tôi.
Rời khỏi quán mà lòng tôi cảm thấy rất hài lòng, đây là chuyến du lịch khám phá đầu tiên của tôi, từ trước giờ tôi toàn đi du lịch với bạn kiểu chơi thôi, chứ chưa bao giờ để ý đến văn hóa, hay cuộc sống. Tiếp tục một ngày, cả hai chạy thẳng đến Thuyền Viện Trúc Lâm. Nơi đây rất thích, từ đây nhìn xuống Hồ Tuyền Lâm rất đẹp, thật không thể bỏ qua cái hồ này được. Ngồi chơi khoảng 15 phút, chúng tôi rời khỏi đây và chạy thẳng đến Hồ Tuyền Lâm.
Phải cộng nhận một điều là hồ này rất đẹp và thơ mộng, quyết định đi đến đây là đúng đắn bởi vì trong hành trình, chúng tôi gặt qua một số nơi mà người ta thường đi khi đến ĐL, và tôi cũng không muốn đến đó, chúng tôi đến ĐL trong thời gian mà kì nghỉ tết dương vừa kết thúc nên mọi thứ không còn ồn ào, không còn đông đúc, nhưng quang cảnh vẫn vậy, cảnh hồ rất đẹp, chúng tôi chụp rất nhiều hình ở đây, chắc mọi người phải sốc nếu nhìn thấy hình chúng tôi chụp đi ĐL lần này, nhiều không kể.
Tối đến, chúng tôi lại đi dạo vòng quanh bờ Hồ, lại uống sữa đậu nành nóng. Có thể do thời tiết lạnh, hay không quan tâm gì nhiều đến cách ăn uống khoa học, bỏ qua tất cả những lý thuyết đó, ăn hột vịt lộn rồi uống sữa đậu nành, nhưng có lẽ cái lạnh của cái xứ sở này đã đánh tan đi mọi lý thuyết. Lần này, lại có cảm giác khác, không biết cảm giác của người bạn tôi như thế nào, nhưng lúc đó tôi lại thấy nhớ nhà da diết. Ngồi ngay trung tâm thành phố nhưng lại không cảm nhận được đây là thành phố, vì cái sự yên bình của nó, vừa uống sữa vừa nghe đài phát thanh, rất bình dị. Ngay cả cái thị trấn nhỏ xíu quê tôi mà còn không thể nghe được đài phát thành vào buổi tối, tôi chỉ có thể nghe dài vào sáng sớm, khi mọi người còn đang ngủ, hay có thể do ở sài gòn lâu quá mà tôi cứ nghĩ rằng ở tất cả mọi thành phố, mọi thứ đều ồn ào vào lúc thành phố lên đèn. Nhưng ngược lại với cái lý thuyết do tôi dựng lên thì thành phố này lại cho ta cảm giác yên bình đên ngạc nhiên, nó lại có thể ở một thành phố du lịch này.
Ngày thứ tư.
Không phiêu lưu bằng chiếc xe máy như bình thường nữa, vì chiều chúng tôi sẽ lên xe về sài gòn nên sáng nay quyết định đi bộ, có thể nói hôm nay chúng tôi đi bộ nhiều gấp mấy lần các ngày trước, nhưng vẫn không có cảm giác mỏi mệt, ăn sáng xong chúng tôi ghé uống café ở ngay dốc gần Hồ Xuân Hương, ở đây có thể nhìn thấy một bờ hồ yên ả, sáng lấp lánh bởi sự giao thoa của mặt nước và nắng, làm cho hồ trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết, và lại như thường, chúng tôi mỗi người ngồi với cảm xúc của mình cho đến khi tôi đề nghị tính tiền để đi tìm cậu bé chụp hình với chúng tôi hôm trước để đưa ảnh cho cậu bé trước khi tôi đi.
Thật không may, hôm nay cậu bé vẫn chưa dọn hàng ra nên chúng tôi đành hỏi người dân ở đó làm cách nào để tìm được cậu bé, họ chỉ cho chúng tôi vài người bạn của cậu bé để chúng tôi gửi hình, và sau vài lời hỏi thăm, chúng tôi ra về, mua vài kí dâu về làm quà cho mọi người ở SG, rồi đi bộ về khách sạn.
Đến lúc này chúng tôi mới dành thời gian cho khách sạn nơi mà chúng tôi đã ở mấy ngày nay nhưng chưa có dịp thăm quan nó.
Căn biệt thự được xây dựng năm 1932, theo kiểu kiến trúc pháp, trải qua nhiều năm, nó trở thành sở hữu của nước, được tu sửa và xây dựng thêm vài phòng nữa để làm khu nghỉ dưỡng. Nó có tất cả 8 phòng, một phòng cho một công ty nước ngoài thuê, một phòng dành cho tiếp tân nghỉ ngơi, vì vậy chỉ còn có 6 phòng để sử dụng cho thuê. Biệt thự này có vườn hoa lớn nhất trong tất cả các biệt thự nằm trên khu đồi này, dạo quanh khu vườn, có rất nhiều hoa đẹp, lúc này chúng tôi mới có dịp ngồi trò chuyện nhiều hơn với cô quản lý khách sạn này, vì cứ tưởng khu biệt thự là của cô nhưng nào ngờ nó thuộc sở hữu của nhà nước, cô là người chịu trách nhiệm quản lý. Ngồi trò chuyện một lúc, Chồng cô chủ để nghị chúng tôi ở lại thêm một đêm nữa đi, họ sẽ không lấy tiền phòng đêm nay. Lời đề nghị làm chúng tôi hết sức bất ngờ, và quả thật từ hồi đến đây tôi chưa hề có cảm giác tôi đang ở khách sạn, chúng tôi như có cảm giác đang ở nhà vậy, không hề có cảm giác mới hay lạ. Con cô, chồng cô, và cả cô làm cho chúng tôi cảm giác như họ đã quen biết chúng tôi lâu lắm rồi, không hề có cảm giác xa lạ khi trò chuyện.
Nhưng rồi chuyến đi nào cũng có ngày kết thúc, xe đến đón chúng tôi, chào tạm biệt cô và gia đình, ngồi trên xe nhưng vẫn thấy họ đứng ở cửa vẫy chào chúng tôi cho đến khi xe đi khuất. Tay vẫy chào và lòng nghĩ rằng, lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai, tôi sẽ còn trở lại đây lần nữa, trở lại với cái khí hậu làm mát lòng người và với những buổi tối yên bình.